Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Em vẫn mãi là ngốc của riêng Anh

Anh ah, đã bao lâu rồi kể từ ngày mình xa nhau em chưa một lần đủ can đảm để nói em nhớ anh. Con bé ngày đầu quen anh khi mới học lớp 12 và bây giờ đã tốt nghiệp có việc làm ổn định mất bao nhiêu thời gian anh nhỉ, chính xác là đã hơn 5 năm rồi.

5 năm không phải là ngắn nhưng cũng không quá dài để em và anh hiểu nhau, anh yêu em, em biết nhưng em đã để lý trí lấn áp con tim mất rồi, em làm anh đau khổ, ngay cả trong cơn mê sảng anh vẫn gọi tên em" bé ngốc ơi đừng xa anh" ngày đó khi nhận được tin từ đơn vị anh bị tai nạn khi cứu 1 người phụ nữ và con của cô ấy. em đã chết lặng người, em khóc, chỉ biết khóc và xin thượng đế đừng mang anh đi, em hối hận vì những lời nói của em dành cho anh. Sau đó anh tỉnh lại nhưng trong anh đã mất đi 1 phần ký ức về em, anh tạo khoảng cách. Em biết những gì em làm đã là vô nghĩa, nhưng em đã cảm nhận đựoc rằng em yêu anh nhiều như thế nào. Nhưng em đã không đủ can đãm để tiếp tục níu kéo, em bảo " em có người yêu và anh hãy là anh trai của em". Anh im lặng và đồng ý khi đó sau anh không nói là anh đã nhớ lại những ký ức chứ, anh lúc nào cũng bảo " em là ngốc của riêng anh , ngốc mà không có anh sẽ khóc nhè cho xem". Thế mà đã hơn 2 năm anh nhỉ, sao anh không để ký ức ngủ vùi, sao anh lại điện thoại mà chỉ im lặng, sao anh chỉ nhắn tin chỉ với 2 từ" ngốc ơi". Em đau lắm, bây giờ bên em đã có một người đàn ông khác, họ yêu em nhiều anh. Em cũng vẫn mãi là ngốc của riêng anh nhưng "ngốc sẽ ở một nơi mà có em mới cảm nhận được".
Theo ngoisao.net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét