Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

7 Sai lầm lớn nhất của Bố Mẹ sau ly hôn

Có rất nhiều nghiên cứu của ngành khoa học tâm lý khẳng định rằng nếu tính theo mức độ căng thẳng tinh thần thì sự căng thẳng do ly hôn đứng đầu, có khi còn vượt qua cả những tổn thất mất người thân.
Ly hôn trong những gia đình có trẻ con càng là thử thách nặng nề và nghiêm trọng nhiều hơn, bởi trong khi tinh thần bị tàn phá, người trong cuộc vẫn luôn phải tỏ ra bình thản và cứng cỏi.
Nhưng ngay cả khi vụ ly dị đã xong thì những lo lắng của người làm cha mẹ mới chỉ bắt đầu. Khó khăn lớn nhất  là giúp con mình thích nghi với điều kiện sống mới, cho dù nó sẽ ở với ai. Đứa trẻ không dễ dàng hiểu được tại sao bố và mẹ bây giờ không chung sống nữa. Và như thế, để không phá hoại tinh thần và cảm giác được bình yên, che chở của đứa trẻ, bạn hãy cố gắng càng phạm ít sai lầm càng tốt.

Sai lầm số 1: Đừng cãi cọ lớn tiếng
Thật dễ hiểu là khi bạn bị mất đi mọi niềm hy vọng, bạn khó kiềm giữ cảm xúc của mình. Những tổn thương còn tươi mới quá, cảm giác thuộc về nhau bỗng dưng biến thành sự xa lạ, và những thói quen cũ khó lòng từ bỏ vẫn còn đây. Bên cạnh đó, những tình cảm còn sót lại khiến nảy sinh những vấn đề không thể giải quyết một cách rốt ráo trên văn bản ly hôn. Và vì thế, cứ mỗi lần chạm chán là những cặp vợ chồng cũ  lại phải xác định lại mối quan hệ, họ khó lòng tránh được những chỉ trích, phê phán trong những cuộc nói chuyện ấy.
Những cuộc cãi cọ như thế sẽ làm tăng thêm cảm giác về sự  đổ vỡ trong đứa trẻ, một cảm giác khiến nó dần dần nhận thức được thảm họa của riêng mình. Điều đó có thể dẫn tới các tình trạng tâm lý căng thẳng, khép kín, thậm chí là trầm cảm của đứa trẻ.

7 sai lam lon nhat cua bo me sau ly hon

Vì thế, điều hết sức quan trọng là bạn hãy làm sao cho cuộc sống của bạn và con bạn nhanh chóng được ổn định và bình yên, dù chỉ là sự bình yên trên bề mặt. Tất nhiên, có một điều vô cùng phức tạp ở đây là để có được tình trạng ấy, mọi thành viên của tấn bi kịch không chỉ phải hiểu mà còn phải cảm thấy rằng mọi việc đang bình thường dần. Và bạn cần phải học cách giải thích bản chất sự việc một cách bình tĩnh với con mình. Nhất định bé phải hiểu một điều rằng việc bố và mẹ ly dị sẽ không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của họ với con.

Sai lầm thứ 2: Đi tìm sự đồng cảm bên ngoài
Trong tình trạng bị tổn thương, con người ta thường hay tìm đến sự giúp đỡ của những người xung quanh, hay chính xác hơn, của những ai ủng hộ mình. Thế nhưng, việc kéo thêm nhiều người vào câu chuyện này sẽ chỉ làm mâu thuẫn thêm nặng nề, bởi mỗi người tham gia vào sẽ có ý kiến riêng của mình và họ sẽ bảo vệ quan điểm đó. Đạt được thỏa thuận giữa hai phe bao giờ cũng khó hơn đạt được thỏa thuận giữa hai người.
Đặc biệt phức tạp nếu những người ông, người bà tham gia vào quá trình này, bởi họ luôn có gì đó không bằng lòng với dâu hoặc rể và họ cho rằng đó chính là nguyên nhân gây nên thảm họa. Sự phản ứng của họ thường là rất gay gắt. Điều gì sẽ xảy ra với đứa trẻ?
Nó sẽ cảm thấy mình mất đi không chỉ cha hay mẹ, không chỉ là một gia đình, mà cả những người thân yêu xưa kia cũng trở thành xa lạ và thù địch. Trước kia, họ thường nói những điều tốt đẹp về cha mẹ, họ dạy cháu phải kính trọng và nghe lời. Còn bây giờ họ cũng hét lên những lời xấu xa - điều đó làm đứa trẻ bị tổn thương ghê gớm.

7 sai lam lon nhat cua bo me sau ly hon

Vì thế, nếu bạn không thể ngăn ngừa sự can thiệp của gia đình hai bên, bạn hãy cố gắng đừng phê phán họ trước mặt con theo kiểu: “ Già rồi mà cư xử kỳ cục”. Tốt hơn hết hãy nói với con: “ Bà yêu con lắm, bà buồn là con không được sống chung với cả ba mẹ nên nói vậy thôi”

Sai lầm thứ ba: Những vở kịch thừa
Còn một sai lầm nữa có thể làm xấu đi tình hình, đó là khi một trong hai người cha hay mẹ lập gia đình mới. Như vậy là những người có liên quan tới sự việc sẽ trở nên nhiều hơn, và tình cảm sẽ phức tạp hơn.
Trong tình huống ấy, điều quan trọng là bạn đừng quá bi kịch hóa mọi vấn đề. Hãy nhớ rằng con trẻ làm quen với những điều mới dễ dàng hơn người lớn. Cha mẹ sống chung hay riêng, đứa trẻ cuối cùng cũng có thể chấp nhận và biết cách tồn tại trong hòan cảnh đó, nếu như nó cảm thấy rằng tuổi thơ của nó  không bị phá hoại bởi những cuộc tấn công tinh thần của người lớn. Bạn hãy ghi nhớ điều quan trọng này: ly hôn không phải bao giờ cũng ảnh hưởng xấu đến con trẻ, nếu cha mẹ của nó cư xử một cách bình thường và chân thành tin rằng họ đang làm cho mọi việc được tốt hơn lên

Sai lầm thứ 4: Những thay đổi quá đột ngột
Sai lầm này bắt nguồn từ việc người lớn coi đứa trẻ là nạn nhân đáng thương của cuộc ly hôn. Họ cho rằng đứa trẻ vô cùng thiệt thòi khi mất đi sự quan tâm đầy đủ của cả hai người cha và mẹ. Trong khi cố gắng bù đắp hay sửa chữa, họ sẽ thay đổi đột ngột các phương pháp giáo dục quen thuộc. Họ thường ít mắng hay phạt trẻ, họ cố gắng khen ngợi nó quá mức hay vì thương xót mà bỏ qua việc kiểm soát các điểm số …
7 sai lam lon nhat cua bo me sau ly hon

Với tất cả những điều đó, họ dần dần xử sự với nó như với một người bệnh. Cũng có thể có chuyện ngược lại: những người bố hay mẹ quá quan tâm đến việc xây dựng cuộc sống của riêng mình mà quên đi trách nhiệm giáo dục, giao khoán đứa trẻ cho ông bà chẳng hạn.
Mọi tình huồng kể trên đều làm cho việc quen dần với cuộc sống mới của con trẻ trở nên phức tạp hơn, hình thành trong đứa trẻ cảm giác bất ổn. Điều này có thề dẫn đến sự khủng hoảng tâm lý lâu dài trong trẻ em. Vì vậy, tốt nhất là bạn hãy tiếp tục  những phương cách giáo dục trước đó, đừng thay đổi gì hết.

Sai lầm thứ 5 : Nuôi dưỡng lòng thù hằn
Khi mối quan hệ của cha và mẹ sau ly hôn hoàn toàn không tốt đẹp (và điều đó là bình thường), thường người lớn hay cố gắng chứng minh là mình  đúng, cố gắng kéo đứa trẻ về phía mình, cố gắng khiến cho nó phải chống lại người kia. Thậm chí cả những người cha mẹ thông minh, có học thức và có tính kiềm chế cũng sa vào lỗi lầm này. Họ cho rằng con trẻ “cần phải biết sự thật”. Đây là một sai lầm khá phổ biến có thể gây ra những hậu quả lâu dài.
Với đứa trẻ, tình huống này hết sức mệt mỏi, bởi dù thế nào đi nữa chúng cũng sẽ tiếp tục yêu thương cả bố và mẹ, điều ấy rất khó thay đổi. Vì thế, việc phải nghe những lời lẽ nặng nề về cha hay mẹ với chúng là hết sức khổ sở . Trong tâm hồn, đứa trẻ sẽ không đồng ý và những xung đột tâm lý sẽ nảy sinh. Cùng với điều ấy, uy tín của bố mẹ cũng giảm sút nghiêm trọng, bởi đứa trẻ không biết nên tin vào ai bây giờ.
Bạn hãy cố gắng, bằng hết mọi sức lực của mình, kiềm chế những lời chỉ trích, kể tội. Nếu bạn nhận được những thái độ đó từ phía người cũ, hãy cố gắng hết sức bình tĩnh. Đừng tranh cãi rằng bạn tốt hơn nhiều. Điều quan trọng là con bạn sẽ hiểu là bạn không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi vớ vẩn đó. Chỉ có cách cư xư ấy là mang đến kết quả tốt cho trường hợp này. Cùng với thời gian, khi mọi cảm xúc đã qua, mối quan hệ của các bạn sẽ dễ ổn định hơn.

Sai lầm thứ 6: Đừng "đấu súng" với trẻ
Sẽ có rất nhiều các tảng đá lớn chờ đón những thành viên mới của gia đình - người vợ mới của cha hay người chồng mới của mẹ - nếu họ cố gắng xây dựng mối quan hệ với đứa con riêng này. Nhận biết được sự “dễ chạm nọc” của những người lớn, đứa trẻ có thể sẵn sàng bắt đầu những trò ngang ngược của mình với những nhận xét kiều như: “Mẹ của cháu đẹp hơn tất cả”, hay “Mẹ luôn luôn nấu món này rất ngon” , hay” Bố ngày xưa mua những thứ đồ tốt hơn”… Phải nghe những câu như thế quả thực không dễ chịu chút nào.

7 sai lam lon nhat cua bo me sau ly hon

Đừng sai lầm! Sự bình thản là cách xử sự khôn ngoan nhất. Hãy coi đó là những trò hờn dỗi của trẻ con, một đứa trẻ đang phải trải qua giai đoạn khó khăn của cuộc đời. Đừng mắng mỏ chúng và đừng cố gắng chứng minh: “ Nếu mẹ đã phải bỏ cha thì ông ta chả có gì tốt đẹp”. Bẳng cách đó, bạn sẽ biến đứa trẻ thành kẻ thù của mình mãi mãi. Bạn sẽ làm cho mối quan hệ với đứa trẻ thêm phần phức tạp. Bạn có thể trả lời một cách tránh né như: "Tất nhiên rồi, ai cũng yêu mẹ của mình: cô yêu mẹ của cô và cháu yêu mẹ của cháu. Với chúng ta họ luôn là đẹp nhất”
Bạn cũng có thể làm như bạn không hề nghe thấy những câu nói ấy của đứa trẻ, hãy chuyển hướng sang một trò đùa nào đó. Bạn cũng có thể có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với nó: "Cô không thích cháu nói như thế, mặc dù cô hiểu vì sao cháu nói thế. Tốt nhất là chúng ta đừng có làm cho nhau bực mình”. Những đứa trẻ 5 tuổi trở lên có thể đã hiểu được những lời nói cương quyết ấy!

Sai lầm thứ 7: Một đứa trẻ mới ra đời.
Việc xuất hiện một đứa trẻ khác vào lúc này là vô cùng nghiêm trọng. Quá quan tâm đến việc chờ đợi một đứa con mới, cha mẹ có thể không còn chú ý đến đứa con chưa hết sốc tinh thần. Điều đó sẽ là một vết rạn lớn với nó, là bằng chứng rằng những gì quan trọng với nó đang mất đi vĩnh viễn, không bao giờ trở lại. Nó sẽ cảm thấy mình thừa thãi trong nhà, nhất là khi cả bố và mẹ đều có em bé mới.
Vì thế, tốt hơn hết là bạn hãy “tiêm ngừa” trước cho trẻ: “Con muốn em trai hay em gái? Con sẽ dạy em gấp thuyền giấy nhé? Mẹ con mình đi mua đồ cho em đi….” . Những cuộc nói chuyện đó sẽ giúp trẻ hiểu rằng sự xuất hiện của đứa trẻ mới không làm thay đổi mối quan hệ của mẹ hay cha với nó. Họ vẫn luôn yêu thương và cần đến nó, nó là một con người có ý nghĩa trong cuộc sống của họ.
Theo Việt Báo

Tìm hiểu sơ lược về Hanbok

Đi dọc bất cứ đường phố nào của Hàn Quốc, người ta cũng có thể thấy trang phục của người Hàn Quốc ngày nay rất đa dạng, từ quần jeans, các mốt gân guốc đến những bộ com-lê may đo và các mốt thiết kế sang trọng. Tuy nhiên, trong tất cả những bộ trang phục được chiêm ngưỡng thì nổi bật nhất là bộ han-bok, một bộ trang phục dân tộc được người Hàn Quốc mọi lứa tuổi mặc, đặc biệt là trong những ngày lễ hội truyền thống hay những buổi trình diễn nhạc Hàn Quốc.

Photobucket
Photobucket

Trang phục [b]han-bok (한복) có đặc điểm là đường may đơn giản, không có túi. Bộ han-bok cho phụ nữ gồm có một váy quấn và một áo vét kiểu bô-le-rô, thường được gọi là ch”ima (치마) chogori (조고리). “Ch”ima” trong tiếng Hàn có nghĩa là “váy” còn “chogori” có nghĩa là “áo vét”. Bộ han-bok của nam giới thì gồm một áo vét ngắn và một chiếc quần, và được gọi là “paji” (바지). Thông thường, han-bok nam rộng rãi và có viền ở gấu. Cả hai bộ y phục này đều có thể được mặc với một chiếc áo choàng dài có đường nét tương tự (gọi là turumagi) trùm ra bên ngoài.

Photobucket
Photobucket

Bộ han-bok truyền thống ngày nay vẫn mặc vốn là mẫu có từ triều đại Choson (조선) theo khuyng hướng Nho giáo (1392 – 1910). Yangban (양반)- tầng lớp quý tộc cha truyền con nối, nổi tiếng là uyên bác và có chức vị cao chứ không phải là giàu sang – đã mặc han-bok làm bằng vải lụa trơn màu sáng hoặc in hoa, vào lúc thời tiết mát mẻ và mặc những loại vải thô, vải cao cấp, các chất liệu nhẹ vào mùa nóng. Ngược lại, những người dân thường lại bị luật pháp cũng như tài chính bó buộc nên chỉ dùng các loại vải bông hay sợi gai tẩy trắng và vì thế, chỉ có thể mặc màu trắng, đôi khi màu hồng, màu xanh nhạt, màu xám và màu chì.
Phụ nữ trẻ trước khi cưới mặc váy màu đỏ (ch”ima) và áo vét màu vàng (chogori). Sau khi cưới và sau khi nghỉ tuần trăng mật về thì mặc ch”ima đỏ và chogori xanh lá cây để cúi chào trình diện cha mẹ chồng và để tỏ lòng tôn kính của mình. Tuy nhiên, ngày nay phụ nữ thường mặc bộ han-bok màu hồng tại các lễ cầu hôn, mặc váy cưới kiểu phương Tây và váy đỏ truyền thống cộng với áo vét xanh để chào bố mẹ chồng sau khi nghỉ tuần trăng mật về.

Photobucket
Photobucket
Photobucket

Trong những dịp khác người ta mặc han-bok đủ các màu với chất liệu rất đa dạng: vải thêu, vẽ, hoặc lụa có giắt vàng, nhưng màu trắng vẫn là màu phổ biến nhất đối với người cao tuổi. Đó cũng là màu mặc trong tang lễ.

Photobucket
Photobucket

Phụ nữ thời Yangban thường mặc chiếc váy quấn rộng 12 p” ok (khổ rộng của vải) gấp vạt áo sang bên trái. Người dân thường thì chỉ được mặc ch” ima với khổ rộng hơn 10 hoặc 11 p” ok và phải gấp vạt áo sang bên phải. Phía trong han-bok, phụ nữ thường mặc một cái quần buộc túm dài, áo lót một mảnh cao trên eo, váy một mảnh, và một áo giống như áo vét nhỏ hơn chogori một chút. Hầu hết mọi người ngày nay cũng vẫn mặc như vậy. Độ rộng của ch” ima cho phép người ta mặc được nhiều quần áo bên trong, tiện lợi cho mùa đông và cả cho thời gian mang thai. Ngày nay người ta thường mặc những cái váy có độ rộng bằng hai lần rưỡi khổ vải; tuy nhiên, vải ngày nay thường có độ rộng gấp đôi khổ vải thời xa. Hầu hết các ch” ima hiện đại đều có những dải đeo qua vai để cho dễ mặc.

Photobucket

Để có một dáng đẹp thì ch” ima phải được kéo chặt sao cho nó bó sát vào ngực tạo thành một mặt phẳng và đường khâu phải nằm ngay dưới xương bả vai. Phía bên trái của ch” ima cần được giữ chặt để khi đi lại không bị thõng xuống và hở ra những đồ mặc bên trong. Phụ nữ đứng tuổi thường kéo phía mép ngực trái lên cao để tránh bị trễ xuống khi vận động. Hầu hết các chogori đều có một cái khoá dây hoặc một vài ruy băng nhỏ ở bên trong để giữ áo được chặt. Những chiếc ruy băng dài của áo vét được buộc chặt để tạo thành otkorum (nơ) – một kiểu nơ không giống hình con bớm của phương Tây. Cái otkorum rất quan trọng bởi vì nó là một trong ba thứ để ngời ta đánh giá vẻ đẹp và chất lượng của bộ han-bok.

Photobucket

Hai cái còn lại là đường cong của tay áo và sự khéo léo trong việc hoàn thịên bộ áo đó bằng một băng vải được khâu nối liền với cổ và vạt phía trước của chogori. Các góc của bộ áo này thường là vuông vức. Người ta thường lược một chiếc cổ trắng có thể tháo rời (gọi là tongjong 동종) vào bộ áo. Vì han-bok không có túi, nên cả nam lẫn nữ thường mang theo ví, hay còn gọi là chumoni. Chumoni được chia thành hai loại: loại tròn và loại gấp nếp, hơi giống hình tam giác, cả hai đều có dây rút. Chúng thường được trang điểm bằng những chiếc nút và những quả tua cầu kỳ tuỳ theo địa vị và giới tính của ngời mặc bộ đồ.

Theo cooldesignvn

Đêm qua Anh đã tát Em

Chính anh cũng không thể nghĩ mình lại phải dùng phương pháp hạ đẳng này để đối phó với cơn cuồng nộ của vợ. Anh không có gì để biện minh cả, chỉ muốn nói với em: thật đáng tiếc.
1kg.jpg 
Anh luôn cực lực phản đối bạo lực gia đình. Nhưng thật đáng tiếc, anh đã đi ngược lại quan điểm sống của chính mình.
Đáng tiếc, vì anh đã không kiềm chế được bản thân. Phái mạnh thì nên làm nhiều việc để chứng tỏ mình mạnh mẽ hơn là chỉ biết dùng nắm đấm đối với những người chân yếu tay mềm. Nhưng hôm qua, lý thuyết này đã trượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Anh về muộn và không có cơ hội để giãi bày.
 
Em nói suốt từ lúc anh về, em nói không ngừng nghỉ. Bao nhiêu chuyện từ thời chúng mình chưa kết hôn cũng rủ nhau ùa về trong miên man giận hờn của em. Có nhiều chuyện chẳng liên quan gì đến chuyện về muộn của anh cả, nhưng tối qua em xâu chuỗi chúng thành một mớ hỗn độn khiến cho anh bị tẩu hoả nhập ma.
Anh hoa mắt, chóng mặt. Kết cục là một cái tát ngoài ý muốn. Xin lỗi em, người đàn bà của đời anh!  
Cái tát đã buông ra rồi, giờ anh không lấy lại được nữa. Anh rất tiếc vì đã phải làm điều ấy. Nhưng anh không thể hứa rằng đây là cái tát đầu tiên và cũng là cái tát cuối cùng, nếu như em vẫn không thể thay đổi cách hành xử. Bởi vì sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn.
 
Em không cho anh giải thích. Em mặc nhiên cho em quyền được xả hết cơn giận, em chỉ cho anh một sự lựa chọn: im lặng lắng nghe. Anh giống như một cái thùng, trong đó có một số thứ căng thẳng mệt mỏi cần được xả ra cho bớt đầy. Em không cho anh mở nắp thùng, lại còn đổ thêm dầu vào đấy. Thế là dầu tràn. Anh cháy. Tay anh lao về phía gò má ửng hồng của em một cách bản năng. Đến lượt em cháy. Em đứng chết trân nhìn anh, cứ như thể đấy là lần cuối cùng chúng mình còn nhìn nhau. Anh sai rồi. 5 ngón tay anh tạo thành những vệt đỏ lựng trên má em, khiến lòng anh đau buốt. Giá như em cho anh một cơ hội giãi bày, thì mọi chuyện sẽ khác rất nhiều.
 
Bây giờ giữa hai chúng ta là một khoảng trống. Sau "trận cháy" đêm qua, cả hai đều tan hoang, giờ vẫn chưa đủ bình tĩnh để dọn dẹp mọi thứ. Anh có lý do chính đáng để về muộn. Nhưng anh biết giờ này em cũng không sẵn lòng nghe anh nói nữa. Có một ngọn lửa khác đang tiếp tục cháy bùng bùng trong em.
 
Hôm qua, em nói rằng vì bất kể lý do gì, không ai được đi về nhà sau 24 giờ. Hôm nay, chắc em đang nghĩ, vì bất kể lý do gì, không ai được dùng bạo lực trong gia đình. Em luôn tuyệt đối hoá mọi chuyện, hoặc em đúng, hoặc anh sai, không bao giờ em cho chúng mình một đường tránh trong những trường hợp khẩn cấp.
 
Hi vọng rằng em chưa nghĩ đến từ ly dị. Hi vọng rằng em còn đủ tỉnh táo để cảm nhận được anh đã hối tiếc như thế nào về cái tát đêm qua. Anh sẽ chờ đến lúc em đủ bình tĩnh để nghe anh giải thích mọi chuyện. Anh không thích đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận giữ đang trào dâng trong em. Vì anh biết, cũng như anh, em không phải là thần thánh để có thể kìm nén mọi hành động không nên không phải trong lúc nóng giận.
Em thân yêu! Để tránh những điều đáng tiếc sẽ tiếp tục diễn ra trong tổ ấm của chúng mình, xin em, cũng như anh, hãy nhớ một điều: một điều nhịn, chín điều lành...
Theo Việt Báo

Bí mật đời Geisha lên Blog - Phần II

Một thế giới e dè người lạ
Kỳ II: Bí mật đời geisha lên blog
Nguồn: Tattoo
Cách gần nhất để người ngoài gặp gỡ Ichimame, hoặc bất cứ geisha nào khác, là ghé thăm website riêng của cô.
Trừ phi được một khách hàng quen "dắt mối" giới thiệu, người lạ đừng hòng bước vào tiền sảnh của phòng trà, nơi sắp xếp lịch hẹn cho khách với geisha. Nhưng nếu như có sự ra mặt bảo đảm từ một khách VIP, kể cả khi bạn không phải người Nhật, phòng trà vẫn tiếp đón bạn như thường.
"Khi bước vào một nhà hàng, bạn sẽ hỏi quản lý ở đó rằng liệu họ có thể giới thiệu một maiko hay không. Nếu nhà hàng đó là "mối quen" của phòng trà, họ sẽ liên lạc và xin phép phòng trà cử maiko đến", viên quản lý Harema giải thích.
"Ngược lại, nếu bạn đường đột gõ cửa phòng trà và hỏi "Xin lỗi, tôi muốn gặp một maiko", tự động bạn chỉ nhận được cái lắc đầu mà thôi".
Harema cho biết thông qua blog của Ichimame, phòng trà Ichi hy vọng duy trì được truyền thống geisha quý giá. Họ cũng mong rằng nhờ blog, quận Kamishichiken sẽ trở nên nổi tiếng hơn. "Việc bảo tồn nền văn hóa này là chuyện rất quan trọng, nhưng đồng thời, việc mở cửa cho người ngoài ồ ạt bước vào cũng không phải chuyện hay. Thật khó để cân bằng giữa hai thái cực đó".
Sinh nghề, tử nghiệp - trừ phi kết hôn
Geisha là nghề nghiệp mà những maiko như Ichimame sẽ gắn bó suốt đời, trừ trường hợp họ lập gia đình. Khi ấy, theo quy định, họ bắt buộc phải nghỉ hưu.
Ichimame cười rúc rích khi được hỏi liệu cô có nghĩ tới chuyện kết hôn hay không. "Ồ, tôi thậm chí chưa từng nghĩ đến hai từ đó", cô nói. "Lập gia đình đồng nghĩa với việc rũ bỏ danh hiệu geisha. Vừa có chồng, vừa làm geisha là chuyện bất khả thi", Ichimame giải thích.
Trước Thế chiến II, nhiều geisha có được "nhà tài trợ" là các quý tộc giàu có. Họ đã chọn con đường làm "tình nhân" ngoài giá thú cho nhà tài trợ. Nhưng ngày nay, khó mà biết được liệu geisha có khi nào phải lòng khách hàng của họ hay không.
"Tất nhiên, khi gặp những doanh nhân giàu có, thành đạt, đẹp trai, có kinh nghiệm với phụ nữ, các geisha cũng không tránh khỏi sự nghiêng ngả", Peter MacIntosh nói. Tuy nhiên, "cần nhấn mạnh rằng geisha không phải kỹ nữ. Có sự khác biệt lớn giữa sự hấp dẫn và tình dục".
Nhờ vào thành công của những cuốn tiểu thuyết như "Hồi ức của một Geisha" và bộ phim chuyển thể từ tác phẩm đó (với diễn xuất của Chương Tử Di, Củng Lợi), Kyoto bỗng xuất hiện một ngành kinh doanh mới: du lịch geisha. Khách du lịch sẽ được bố trí một tối tiếp chuyện, thưởng thức tài nghệ của các geisha, cũng như có cơ hội khoác lên người bộ trang phục sặc sỡ của một geisha tập sự.
Ichimame nói rằng cô không phản đối chuyện khách du lịch ăn bận như một maiko, nhưng thừa nhận cô lo ngại mọi người sẽ hiểu sai về công việc này. "Mọi người tưởng rằng lúc nào maiko cũng mặc bộ kimono như vậy. Trên thực tế, chúng tôi không bao giờ bước vào siêu thị với kiểu đầu kiểu cách ấy".
Vào những ngày được nghỉ, Ichimame mơ được đến thăm những đất nước xa xôi, nơi cô chưa từng đặt chân đến. Đôi khi, các geisha được mời ra nước ngoài biểu diễn và Ichimame hy vọng một ngày nào đó, cô cũng có được cơ hội như vậy. "Tôi muốn đến Pháp, Ý và Hawaii. Tôi chưa bao giờ đặt chân lên máy bay, vì thế, đó sẽ là điều đầu tiên tôi muốn làm. Tôi có nhiều ước mơ lắm".

Theo tin247

Bí mật đời Geisha lên Blog

Cuộc sống của Ichimame là một chuỗi lặp lại của những buổi tiệc tùng, những tiệm làm tóc, bộ kimono sang trọng, các giờ học múa, nhạc và pha trà truyền thống. Hơn hết thảy là hàng tiếng đồng hồ ngồi như tạc tượng trước gương, tô vẽ cho khuôn mặt trắng bệch như phấn và cặp môi đỏ như màu máu.
Bí mật đời geisha lên blog
Nguồn: AFP
Ấy thế mà cô gái 18 tuổi người Nhật này vẫn tìm ra được thời gian để viết blog - trang blog đầu tiên được viết ra bởi một geisha tập sự. Nó đã hé ra một cánh cửa nhỏ, dẫn độc giả bước vào một thế giới được phủ quanh bởi muôn vàn bí ẩn, những câu hỏi và sự khó hiểu.
Từ bao thế kỷ nay, những nàng geisha "tài nữ" luôn được các vị khách giàu có, quý tộc của Nhật Bản xúm xít vây quanh, và họ luôn là ngôi sao của các phòng trà, các tiệm ăn sang trọng.
Nhưng bước vào thời kỳ hiện đại, trước sự cạnh tranh khốc liệt từ các hộp đêm, các quán bar và tiệm karaoke mọc lên nhan nhản khắp đường phố, các nàng geisha của cố đô Kyoto cũng không thể ngoảnh mặt quay lưng với công nghệ cao.
Chậm rãi và từ tốn, họ bước vào thế kỷ 21 với những website cá nhân, những bài học tiếng Anh. Một số thậm chí còn tham gia làm người mẫu và đi tour trình diễn ở nước ngoài.
Nằm trong một dãy nhà xây toàn bằng gỗ trong một con phố hẹp ở Kamishichiken, quận lâu đời nhất trong số 5 "quận Geisha" của Cố đô, phòng trà Ichi trông chả có vẻ gì là mái nhà của một blogger.
Thế nhưng chính tại đây, trong suốt 12 tháng qua, Ichimame đã miệt mài viết về những nỗ lực hàng ngày của cô để có thể chơi được thành thạo cây đàn shamisen 3 dây, thổi được sáo flute shakuhachi và lướt đi như mây theo những vũ đạo truyền thống đầy phức tạp và rối rắm.
Được thể hiện bằng một văn phong du dương đậm chất Kyoto, trang blog ichi.dreamblog.jp đã thu hút lượng hit lên tới vài ngàn mỗi tháng. Hơn ai hết, độc giả của cô háo hức được dòm ngó và xé toang tấm màn bí ẩn vẫn bao quanh thế giới nổi tiếng kín đáo và trầm mặc của các geisha.
Quỳ gối trên một tấm thảm mây tatami, lộng lẫy bên trong tấm áo kimono màu xanh lục, mái tóc được bới hết sức cẩn thận bên trên một khuôn mặt giống như búp bê bằng sứ, Ichimame viết trên blog rằng cô "khuyến khích" tất cả những cô gái trẻ đang ôm mộng thành geisha khác.
Cũng giống như Ichimame, nhiều cô gái trẻ đã nộp đơn xin làm maiko (tức geisha tập sự) từ năm 15 tuổi. Nhưng thường thì khi tiếp xúc với các quy củ ngặt nghèo của nghề này, nhiều người trong số họ đã đổi ý.
Thập niên 20 của thế kỷ trước, có tới hàng chục ngàn geisha hoạt động ở Nhật Bản, nhưng ngày nay, theo thống kê sơ bộ, cả Kyoto chỉ còn lại 280 người cả geisha lẫn maiko mà thôi.
"Số người trụ lại được thật sự rất ít. Tôi hy vọng trang blog nhỏ này sẽ giúp một tay cho họ, những cô gái trẻ thực sự muốn trở thành geisha", Ichimame bộc bạch. Và quả thực, Ichimame đã động viên thành công một cô gái khác vào làm maiko ở cùng phòng trà với mình. Có cả thảy 3 maiko và 1 geisha đang làm việc trong phòng trà này.
Trong một bài viết gần đây, Ichimame có mô tả cặn kẽ cách cô trang điểm cho khuôn mặt của mình, bao gồm cả việc tán loại phấn trắng "oshiroi" đặc biệt. "Phía dưới mắt, tôi kẻ một vệt đỏ mờ mờ. Sau đó, tôi tô má bằng màu hồng và cuối cùng là quệt lên môi một loại son đỏ trộn với nước".
Những người bán giấc mơ
Susumu Harema, viên quản lý 35 tuổi của phòng trà Ichi (nơi Ichimame đang làm việc) luôn cảm thấy các bộ phim và tiểu thuyết nước ngoài đã hiểu sai và thể hiện sai thế giới của geisha.  Nhiều người ngoại quốc tưởng rằng geisha là một dạng của gái "bán hoa" cao cấp, vì họ được trả tiền để giải khuây cho các khách hàng nam giới lắm tiền.
"Thực tế hoàn toàn khác. Chuyện bán mình cho khách không bao giờ xảy ra, dù chỉ một lần trong suốt lịch sử geisha tại cố đô Kyoto này. Các geisha chỉ hát, múa và trò chuyện với khách hàng mà thôi. Đó mới là công việc của họ, để giúp khách khuây khỏa và thư giãn", anh cho biết.
Ngay lúc này đây, nhiều người vẫn tưởng rằng maiko và geisha "bán mình vào nghề" là để trả nợ. Nhưng trên thực tế, đó là sự lựa chọn của chính họ, và họ phải tìm mọi cách để thuyết phục chủ nhân phòng trà nhận mình vào làm.
Những ngày đầu, một geisha tập sự (maiko) phải trợ giúp các việc vặt trong nhà song song với việc tiếp thu các quy tắc vỡ lòng. Thường phải mất ít nhất nửa năm để một cô gái trở thành maiko, sau đó, lại mất thêm ít nhất 4 năm nữa để họ thu thập đủ điểm số và trở thành geisha.
Trong một gian buồng nhỏ ở phòng trà Ichi, maiko và geisha ngồi sát cạnh khách, rót rượu, chơi nhạc, hát và múa... Mục đích duy nhất là giúp cho các vị khách giàu có cảm thấy thư giãn mà quên đi những lo toan, sức ép thường nhật của cuộc sống bên ngoài.
"Họ bán những giấc mơ. Mà giấc mơ đó thì chẳng bao giờ là ngồi tâm sự với bà vợ quàu quạu, khó tính ở nhà rồi", Peter MacIntosh, một cư dân lâu năm ở Kyoto cho biết. Peter đã dành suốt một thập kỷ qua để chụp hình, nghiên cứu và tuyển dụng geisha. Thậm chí, ông còn cưới một geisha làm vợ.
"Khi ở cạnh một geisha, bạn sẽ không bao giờ nói với cô ấy về những hóa đơn tiền nước, tiền thuê nhà hay những khoản nợ của mình. Họ làm cho bạn có cảm giác như mình là một người đặc biệt", Peter cho biết.
Với Ichimame, phần tuyệt nhất khi làm một maiko là thi thoảng được khách mời đến những nhà hàng đầu bảng tại Cố đô Kyoto, nơi mà những cô gái khác ở tầm tuổi cô chỉ dám mơ đến mà thôi. Ngoài ra, những lúc được giáo viên khen ngợi là "thanh nhạc có tiến bộ" cũng làm Ichimame sướng đến ngây ngất.
"Nhưng khó khăn thì nhiều lắm", Ichimame nói. "Một trong số đó là giữ cho mái tóc của bạn không bị bung ra bằng cách gối đầu lên một chiếc gối rất cao. Hồi đầu, tôi không tài nào ngủ được vì còn mải lo "Làm sao đây nếu như tóc bị hỏng?". Thế rồi tôi chìm vào giấc ngủ trong nỗi lo lắng lúc nào không biết".
Các maiko phải chờ đến khi qua 20 tuổi mới có thể được nâng lên thành geisha. Một khi đã "nâng bậc", họ sẽ ít phải mặc những bộ kimono sặc sỡ hơn. Hóa trang cũng đơn giản và đỡ lòe loẹt hơn.
"Tôi biết mình muốn trở thành geisha từ năm 11 tuổi, khi tình cờ xem thấy một geisha biểu diễn trong lễ hội viếng đền mùa xuân", Ichimame viết. Bố mẹ cô rất ủng hộ quyết định này, mặc dù hiện tại, cô chỉ được phép ghé thăm họ hai lần mỗi năm. Một lần vào dịp Năm mới, còn dịp kia là ngày lễ gia đình Obon hồi tháng 8.
Chịu trách nhiệm quản lý cuộc sống hàng ngày của Ichimame lúc này chính là bà chủ phòng trà, người được mọi người gọi là "Okaasan" (Mẹ). Okaasan sẽ quản lý mọi việc có liên quan đến Ichimame, từ hôm nay cô sẽ mặc bộ kimono nào cho đến khi nào thì cô bước ra để phục vụ khách hàng.
Trên thực tế, việc cô viết blog cũng phải nhận được cái gật đầu của Okaasan. Và cô đã cam kết với "Mẹ" rằng không hé răng nửa lời về những bí mật liên quan đến khách hàng của mình.

Theo tin247

Tìm hiểu về Geisha

Geisha có nguồn gốc là những người phụ nữ múa phục vụ cho các võ sĩ hồi thế kỉ thứ 11. Geisha được dạy một số kỹ năng biểu diễn như múa, hát, đánh đàn shamisen, cắm hoa, mặc kimono, trà đạo, thư pháp, nghệ thuật phục vụ rượu và cách tiếp chuyện..Thậm chí các geisha ngày nay còn phải học tiếng Anh và máy tính nữa. Những nơi tập trung nhiều geisha thì gọi là hanamachi. Hanamachi thường ở gần các ngôi đền, nơi có nhiều các quán trà đạo (ochaya), bởi vì các geisha phục vụ chủ yếu là ở các quán trà này.



Do ngày này không có mấy người chịu đựng nổi sự khắt khe của quá trình rèn luyện để trở thành geisha nên số lượng geisha có xu hướng ngày càng giảm. Những cô gái muốn trở thành geisha sẽ được giới thiệu tới bà chủ của quán trà đạo. Bà chủ của quán trà (okami) sau đó sẽ nói chuyện với cha mẹ cô gái, và giải thích cho họ về quá trình đạo tạo geisha. Khi đã được chấp nhận, cô gái sẽ dọn vào ở ngay trong quán trà và bắt đầu quá trình đào tạo khắc nghiệt. Một điều cần thiết nữa là cô gái buộc phải tốt nghiệp cấp 2 trở lên. Một khi đã chọn nghề này, cô gái phải theo nó ít nhất là 5, 6 năm. Sau khoảng nửa năm học tập, cô sẽ trở thành 1 young geisha, gọi là " maiko " . Maiko thường đi theo hộ tống các geisha khi họ đi phục vụ khách để học hỏi thêm về kinh nghiệm. Các maiko hay mặc kimono có màu sắc sặc sỡ có ống tay áo rất dài. Thường khi 20 tuổi, các maiko sẽ phải quyết định liệu mình có tiếp tục công việc để trở thành 1 geisha hay không? Nếu kết hôn, thì các maiko buộc phải từ bỏ nghề. Sẽ có một nghi lễ nhỏ gọi là " erigae " (có nghĩa là đổi áo) khi maiko trở thành một geisha.

Nếu một khách hàng muốn có một geisha phục vụ cho bữa trà hoặc bữa tiệc, họ phải liên hệ với bà chủ quán okami. Sau đó okami thông báo lại với người quản lý, và người này chịu trách nhiệm gửi geisha đến nơi khách hàng yêu cầu. Cần chú ý rằng bạn chỉ được phép vào ochaya một khi bạn được một khách hàng quen của ochaya giới thiệu. Ochaya không giao dịch với các khách hàng mới nếu không có lời giới thiệu trước. Giá của một bữa tiệc có geisha phục vụ khác nhau tuỳ theo số lượng geisha, đồ ăn, đồ uống v.v.v. Tuy nhiên với $150 bạn có thể có một bữa tiệc nhỏ với geisha chừng 2 tiếng đồng hồ.

Hiện tại ở Nhật Bản, Kyoto là nơi tập trung nhiều geisha nhất.






Kimina năm nay 23 tuổi. Cô sống tại Kyoto và làm nghề geisha. Theo truyền thống, geisha là một kỹ nữ, có thể hát, múa, nói chuyện với các khách trả tiền mà chủ yếu là đàn ông.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một maiko, tức là một geisha tập việc, trên vô tuyến khi tôi còn học tiểu học, tôi nghĩ: Chà, chị ấy trông như là cô công chúa. Tôi đã phải thuyết phục mẹ tôi rằng đây là một nghề nghiệp thực sự. Thế nhưng cha tôi thì cứng rắn lắm và chúng tôi đã phải nói dối cha tôi."

Để trang điểm cần tới nửa tiếng đồng hồ, sau đó là đội tóc giả và một người tới giúp geisha mang áo kimono. Cần có bàn tay đàn ông thì mới có thể thắt chặt áo kimono được. Geisha mang tóc giả bởi vì với kiểu tóc bới như vậy cần có tóc dài mà thời nay khó có thể giữ được.

Nghề của tôi là mua vui cho các khách mời tới nhà hàng, khách sạn. Tôi phải rót đồ uống, rồi ca hát cho họ nghe. Tôi thích chơi đàn shamisen.

Tôi phải thường xuyên đọc báo và xem truyền hình để cập nhật thông tin thì mới có thể nói chuyện vừa tai khách hàng. Một số quán thời nay không có phòng khách kiểu Nhật thế nên người ta thích tới những chỗ có geisha để thấy lại kiểu cách sống hồi xưa.

Kimina được bà Tamae, 67 tuổi, chăm sóc và quản lý. Kimina phải làm maiko trong ba năm rưỡi, sau đó đã hành nghề geisha được cũng ba năm rưỡi nữa.
Geisha là người phụ nữ có thể nói là hoàn hảo. Một người vợ thì lại khác, khi chồng bà ta về nhà, bà ta có thể bận rộn mà quên không ra đón chồng. Nhưng geisha thì dù có làm việc gì cũng ngừng lại, tới đón khách và làm mọi chuyện để vừa lòng khách.

Người geisha sẽ lắng nghe mọi chuyện và nói chuyện về bất cứ chủ đề gì. Đôi khi khách hàng nói về một chuyện quá thiên về kỹ thuật thì lúc đó cũng khó hiểu đấy.
"Tôi tự nhủ, phải nghe mà học hỏi. Nhưng đôi khi cũng khó lắm!"

"Thế nhưng nếu khách muốn chạm vào người tôi, thì tôi sẽ gọi má mì và bà ấy sẽ bước vào, nói đùa một câu đại loại như: Ồ, xin cậu ngồi dịch sang phía tôi đây, để không khí bớt phần nặng nề. Chúng tôi không được phép ngủ với khách".

Tôi muốn lấy chồng một lần xem sao. Hiện giờ tôi không có bạn trai và tôi rất muốn tìm bạn. Nhưng ban ngày tôi phải đi học, còn ban đêm thì đi làm, thế cho nên chẳng có lúc nào. Nhiều khi tôi gặp các anh khá đẹp trai thế nhưng tôi lại không được phép cung cấp số điện thoại của mình cho họ.

Đa số các khách hàng đều kể với gia đình họ khi tới thăm geisha. Đôi khi tôi gặp cả gia đình. Tôi nghĩ các bà vợ cũng không phản đối, họ biết là không có đe dọa gì. Các ông sẽ chẳng bao giờ có quan hệ với geisha cả.

TRONG THẾ GIỚI GEISHA




Tuyết rơi trên các con phố hẹp ở Gion, cố đô Kyoto của Nhật, song không khí trong phòng trà Harutomi lại ấm áp với hơi rượu sake, áo lụa sột soạt và giọng hát ngọt ngào của ba cô geisha nhảy múa quanh một nhóm các quý ông.
Các cô geisha mặc áo kimono truyền thống. Khuôn mặt họ được trang điểm kỹ càng và búi tóc trang trí rất cầu kỳ. Họ nhảy các điệu múa truyền thống để quyến rũ những quý ông ngồi xung quanh. Tất nhiên, hóa đơn cho một đêm ở các phòng trà như thế này không hề rẻ, có thể lên tới hàng trăm thậm chí hàng ngàn đôla.
Cô gái trẻ nhất trong ba người là Miehinna, 17 tuổi. Cô là một maiko hay còn gọi là geisha tập sự. Miehinna phải mất 3 năm nữa mới được công nhận là geisha. Cô đang tìm một người bảo trợ, một người đỡ đầu giàu có sẽ trả tiền, chăm nom và thậm chí có thể lấy đi trinh tiết của cô.
Trong thời kỳ hoàng kim, ở Gion có nhiều quán rượu và phòng trà hoàn toàn do phụ nữ điều hành. Các cam kết xã hội như hôn nhân, thậm chí quan hệ gia đình, không có mấy ý nghĩa ở đây. Nơi này cũng là một trong những khu vực hiếm hoi trên đất Nhật mà các bé gái sinh ra ngoài giá thú được coi trọng. Giờ đây, số geisha và maiko ở Gion đã giảm từ 2.000 người (những năm 1920) xuống còn khoảng 200 người.
Để có thể bước chân vào một phòng trà, bạn phải được giới thiệu. Việc giữ bí mật về thế giới của họ rất quan trọng. Và cho dù thời của những quý ông giàu có muốn thu nhận một geisha để khẳng định vị thế trong xã hội đã qua đi, kiểu quan hệ này vẫn tồn tại. "Lý tưởng nhất là có một người đàn ông lớn tuổi giàu có sẵn sàng đỡ đầu nhưng lại không muốn ngủ với con bé", Noriko Wakabayashi, "mẹ" của Miehinna, chịu trách nhiệm dạy dỗ cô, nói.
Giống như các geisha ở Nhật, Wakabayashi đã đọc cuốn Hồi ức một geisha của Arthur Golden. Trong cuốn sách, tác giả có nói tới tục lệ bán trinh tiết của các cô maiko cho một vị khách.
"Chúng tôi không đấu giá trinh tiết của các cô gái”, Wakabayashi nói nhưng thêm rằng Miehinna không được chọn người mà cô bé sẽ trao trinh tiết. "Việc đó sẽ do tôi hoặc người đỡ đầu của con bé quyết định. Tất nhiên, không phải là geisha không hề có quyền như ngày xưa. Nếu không thích người đàn ông này, cô ấy có thể từ chối".
Nếu như Miehinna phải lòng một chàng trai bằng tuổi thì sao? "Điều đó không thể xảy ra”, bà khẳng định. “Cô ấy không phải là học sinh. Miehinna sống ở đây và hiểu rõ trách nhiệm của một maiko cũng như những luật lệ trong thế giới chúng tôi".
Trong Hồi ức một geisha, Sayuki, do Chương Tử Di thủ vai, bị gia đình bán, buộc làm geisha vì quá nghèo. ây là trường hợp thường thấy trong xã hội Nhật trước khi kinh tế nước này vươn lên. Giờ đây, Miehinna, giống hàng trăm cô gái Nhật, tự nguyện trở thành maiko. "Tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều người thú vị và được học hành, khám phá", cô nói.
Cô chưa từng tâm sự với bạn bè về công việc này và bạn cô cũng không hề hỏi. "Họ chẳng thể nào hiểu nổi thế giới của chúng tôi", Miehinna nói.
Ngày nay tại Nhật người ta vẫn tranh cãi về việc như thế nào mới gọi là một geisha đích thực. Đặc biệt là khi nhắc tới những nơi như Atami, thị trấn du lịch ở tây nam Tokyo. Có tới 300 geisha làm việc ở Atami, có hàng chục cô gái luôn sẵn sàng chờ đón những chiếc xe buýt đầy khách du lịch tới xem họ thể hiện các điệu múa truyền thống.
Một geisha giỏi làm việc ở Atami có thể kiếm được 70.000 USD hoặc hơn thế trong một năm. Trừ các khoản như trang điểm, áo kimono trị giá khoảng 12.000 USD gửi cho hiệp hội, lượng tiền các cô có được vẫn nhiều hơn những người làm việc văn phòng. Nhiều người còn làm thêm để nâng cao thu nhập.
Cô Hotaru, hành nghề geisha được 17 năm, cho hay quan hệ với khách hàng là một cách kiếm thêm. "Cũng tùy từng người", cô nói. "Những gái điếm bình thường không thể từ chối khách hàng nhưng geisha có thể quan hệ với ai mà họ thấy thích".
Trong khi đó, các cáo buộc cho rằng geisha là giống những cô gái bán thân đã khiến người theo chủ nghĩa truyền thống nổi giận. "Hoàn toàn không hề có chuyện đó”, Komani, 56 tuổi, geisha thế hệ thứ 3 và đã lấy chồng được 30 năm, khẳng định. “Điều đó có thể xảy ra trong quá khứ nhưng giờ thì không hề tồn tại".
"Nhiều cô gái trẻ muốn gia nhập hàng ngũ geisha nhưng họ phải học hành chăm chỉ trước đã. Quá trình đó phải kéo dài tới 10 năm hoặc hơn", bà nói.
Komani khẳng định rằng phụ nữ thời nay muốn trở thành geisha vì họ thấy công việc thú vị chứ không phải vì sẽ kiếm được nhiều tiền. Nhiều geisha ở Tokyo cũng đồng ý với bà. "Tôi không làm việc đó vì tiền", Seiko, 26 tuổi, nói.
Cô là geisha thuộc hàng top ở quận Asakusa nhưng chỉ kiếm được 165 USD trong hai giờ làm việc, bằng 75% so với đồng nghiệp. “Tôi bị cuộc sống của geisha quyến rũ. Nó cũng khác các công việc bình thường. Bạn không thể biết sẽ được gặp ai. Có thể, vị khách đó là người rất nổi tiếng trên truyền hình", cô nói.
Giống như những geisha thực thụ, Seiko luôn giữ bí mật về khách hàng. Năm 1989, một chính trị gia lớn đã sa cơ lỡ vận sau khi geisha tiết lộ quan hệ của họ. Việc cô nàng đi khắp nơi kể lể về câu chuyện này đã chứng minh cô không phải là một geisha chính hiệu.
Seiko có người đỡ đầu nào không? Cô cười khúc khích: "Có những người yêu mến geisha, muốn giúp họ ngày càng giỏi hơn và sẽ tài trợ cho họ". "Tôi không sống ở một căn hộ sang trọng do một người đàn ông nào thuê cho hay một cái gì đó tương tự thế", cô nói.
Keiji Chiba, người đứng đầu hội geisha ở Asakusa, giải thích: “Người đỡ đầu vẫn còn nhưng không phổ biến nữa. Chu cấp cho một geisha sẽ tiêu tốn của ông ta rất nhiều tiền. Kể từ khi kinh tế suy thoái, chẳng còn mấy quý ông có tiền phung phí như thế".
Liệu geisha có thể tồn tại khi không có những nhà tài trợ giàu có? "Thế giới geisha sẽ biến mất trừ khi họ thay đổi”, Mushiake, một sử gia nghiên cứu về geisha, nói. "Ai mà biết được họ sẽ làm gì để tồn tại cơ chứ?"

Sưu Tầm

8 điều làm tan chảy trái tim chàng

Thực ra đàn ông không quá khác biệt so với phụ nữ. Các chàng cũng muốn được vỗ về, được cảm thấy tình yêu tràn ngập từ người phụ nữ của đời mình.

Chàng thích được khen “hot”
Phụ nữ thích được khen đẹp, khen trẻ, khen sành điệu. Đàn ông cũng vậy thôi. Một chàng trai tâm sự: “Tôi không xấu nhưng đôi khi vẫn cần cô ấy khen về hình thức của mình. Tôi luôn khen bạn gái xinh đẹp, thơm tho nhưng cô ấy thì chẳng bao giờ đáp lại. Tôi không cần cô ấy lúc nào cũng rủ rỉ “Em yêu anh”, mà thỉnh thoảng thay bằng “Anh đẹp trai lắm”.

8 điều làm tan chảy trái tim chàng


Chàng thích được giúp đỡ
Hãy giúp chàng bằng đôi tay xinh xắn, mềm mại và thơm tho của mình. Gãi gãi lưng cho chàng, mát xa bờ vai nơi bạn vẫn dựa vào. Cảm giác dễ chịu sẽ làm chàng thích thú và xa là nhớ.

Thích được bày tỏ tình cảm lãng mạn
Chẳng phải mỗi phụ nữ mới thèm, mới thích sự lãng mạn nhé. Một bác đã khá “dừ” tâm sự: “Điều tuyệt vời nhất một cô gái từng làm cho tôi là gửi hoa tặng. Lúc đó tôi phải đi công tác một tuần. Một lần về phòng khách sạn, đã có một bó hoa rất đẹp kèm theo lời nhắn gửi yêu thương của nàng. Đã 15 năm trôi qua và tôi vẫn không sao quên được kỷ niệm ấy”.

8 điều làm tan chảy trái tim chàng


Thích được mời đi nhà hàng
“Ước gì được mời một bữa thật ngon tại một nhà hàng thật tuyệt”. Ấy là tâm sự của một chàng trai chứ không phải một cô gái. Đàn ông cũng muốn được mời đi ăn tối, thưởng thức rượu ngon và khung cảnh lãng mạn đó các quý cô!

Giúp chàng lên kế hoạch hẹn hò
Nhiều khi chàng chán ngán vì không biết cuộc hẹn tới sẽ đi đâu và làm gì. Cạn kiệt ý tưởng mà. Trong khi cô bạn gái cứ đòi phải có những kế hoạch thật lớn, thật hay ho, lãng mạn. “Giá cô ấy giúp mình tổ chức mấy thứ ấy thì tốt biết mấy, thỉnh thoảng thôi cho thay đổi không khí” là suy nghĩ của không ít chàng. Cũng giống như thỉnh thoảng bạn sướng run vì không phải rửa bát. Vậy hãy giúp chàng để chàng được thoải mái nhé.

8 điều làm tan chảy trái tim chàng


Thực sự lắng nghe chàng
Một số chàng than phiền rằng khi xảy ra cãi vã, phụ nữ chỉ để lọt tai những gì họ cho là đúng. Hãy luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu từ lăng kính của chàng nhé.

Không tranh giành điều khiển tivi
Thỉnh thoảng bạn có thể chiều ý chàng, để chàng xem chương trình thể thao ưa thích, thay vì nhất định bật Star World để xem chương trình Siêu đầu bếp.

Nuông chiều sở thích của chàng
Bạn gái thì thích ngồi nhà xem phim nước ngoài còn chàng thì thích dành thời gian cho thú vui nhiếp ảnh. Vậy thỉnh thoảng hãy chiều chuộng chàng, cùng chàng ra ngoài trong những chuyến săn ảnh, thậm chí làm người mẫu luôn. Nếu không sự khác biệt về người thích sống khép kín và người thích hoạt động có thể sẽ làm giảm tình cảm của hai bạn.

8 điều làm tan chảy trái tim chàng

Trở mặt như... đàn bà

Trở mặt như... đàn bà

"Bình thường, nó chiều tôi như ông hoàng, nhưng lúc 'lên cơn' thì sẵn sàng biến tôi thành bất kì 'giống' gì có thể, thậm chí cắn cấu đến trầy da tróc vảy", Thành thở dài tâm sự với tôi về cô bạn gái khó lường.

Tôi chơi thân với Thành từ lâu rồi. Anh khá đào hoa, và tôi cũng từng chứng kiến anh yêu rất nhiều cô gái, nhưng dài hơi lắm cũng chỉ đôi ba tháng là giải tán. Hơn nữa, chẳng bao giờ thấy anh vật vã vì ai cả, ngoại trừ lần này. Có vẻ như Thành đã yêu thật sự, vì thế mới biết thế nào là "điên đầu vì yêu".
Người con gái "trình cao" đó là Nguyệt - một cô gái không quá xinh nhưng dễ nhìn, giao tiếp tự tin, cởi mở, đặc biệt là rất biết chiều chuộng người khác. Quả vậy, từ ngày yêu Thành, Nguyệt quan tâm, chăm chút cho anh từ bữa ăn, giấc ngủ đến từng đôi tất, thậm chí cả cái quần xà lỏn... Đã vậy, Nguyệt lại ăn nói ngọt ngào, ngoan ngoãn lễ phép, "mình mình, em em", một điều dạ hai điều vâng, làm Thành ban đầu cứ gọi là lê tê phê. Hồi đó, chính Thành cũng tâm sự, anh thấy mình quá may mắn, tốt phước mới kiếm được người yêu chu đáo, khéo léo, tế nhị đến thế.
Nhưng đúng là mọi cảm nhận đầu tiên chỉ là phiến diện. Sau một thời gian với nhiều kiểm nghiệm, Thành bắt đầu thấy "phước" của mình mỏng dần. Nhất là những bận làm Nguyệt nóng mặt, anh mới có dịp chứng kiến nàng không tinh tế như mình tưởng, nàng cũng "trở mặt" ghê gớm, thậm chí chả thua phường giang hồ, chợ búa.
Có bận, Nguyệt đi shopping, mua về cho Thành một tá quần áo. Cái nào cô cũng bắt bạn trai khoác thử ngay rồi nức nở khen: "Mình dáng chuẩn quá, mặc gì cũng đẹp hơn người. Từ nay em sẽ thường xuyên sắm đồ mới cho mình!". Hôm sau có buổi tiệc sinh nhật một người bạn, Nguyệt dặn đi dặn lại Thành: "Nhớ mặc đồ mới em mua đấy!". Chả hiểu đầu óc để đâu nên Thành quên bẵng, vẫn đóng nguyên trang phục cũ kĩ. Sự việc chỉ giản đơn vậy thôi, nhưng cái giống đàn bà hay suy đoán, huyễn hoặc. "Anh chả coi lời nói của tôi ra gì hay anh chê quần áo xấu không thèm mặc?", máu nóng Nguyệt dồn lên đến não, cô cứ gào lên với âm lượng tăng dần đều.
Không dừng lại ở đó, Nguyệt sống chết đòi về nhà Thành, lôi toàn bộ số quần áo ra xé hết, cắt hết. Đương nhiên tầm này cũng chẳng "mình" với "em" gì sất, Nguyệt liên tục băm bổ, vùi dập Thành không thương tiếc: "Tưởng báu lắm à? Chẳng qua trông lúc nào cũng nhếnh nhếch nhác nhác như chó hoang ngoài đường, nên tôi mới phải sắm với sửa. Thế mà còn không biết điều...".
Phải cái tính Nguyệt như thế. Chẳng ai khiến nhưng cứ thích chiều chuộng người khác, mà đã chiều thì hết mình luôn. Song nếu đối phương không đáp trả như mong muốn, Nguyệt cũng trở mặt ngay tắp lự.
Như dạo trước, Thành nào có yêu cầu, vậy mà Nguyệt khăng khăng: "Ăn hàng quán nhiều rước bệnh vào người! Cơm nhà ngon, sạch lại rẻ. Từ nay, em sẽ nấu cơm trưa cho mình. Mình thích món gì cứ bảo em!".
Được cái văn phòng làm việc của hai đứa cùng một tòa nhà. Giờ nghỉ trưa, Nguyệt ới một cái là Thành có mặt rồi cùng nhau thưởng thức bữa trưa "ngon bổ rẻ". Nhưng không có lò vi sóng, đến sơn hào hải vị mà nguội tanh nguội ngắt còn chán nữa là. Bữa trưa tự nấu cuối cùng đó, các đồng nghiệp của Thành còn chưa hết sởn da gà vì cảnh Nguyệt vừa gắp thức ăn cho Thành vừa ngọt ngào: "Mình ăn đi, cố ăn nhiều vào cho khỏe", thì chỉ ít phút sau họ đã không khỏi sốc khi thấy Nguyệt lạnh lùng giằng lấy phần cơm đổ toẹt vào sọt rác. Hóa ra, thấy bạn trai nhể mồm uể oải, Nguyệt nghĩ tới cái công mình lích kích dậy từ sáng sớm đi chợ, rồi xào xào nấu nấu, tay xách nách mang lỉnh kỉnh. Chỉ thế thôi là cô lại lên cơn "trở mặt".
Nhưng có lẽ khủng khiếp nhất vẫn là cái máu Hoạn Thư. Valentine vừa rồi, là phụ nữ nhưng Nguyệt không ngại chủ động đặt bàn tại một nhà hàng khá lãng mạn kèm lời hứa nỉ non: "Em sẽ dành cho mình nhiều bất ngờ trong tối nay". Thành còn chưa kịp khám phá điều thú vị nào thì chợt một bóng hồng xuất hiện. Cũng giống như bất kì người đàn ông nào trên trái đất này, theo phản xạ tự nhiên của đôi mắt, con ngươi Thành đánh về phía bóng hồng. Đen đủi thay, dù chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cái nhìn ấy đã bị Nguyệt phát hiện.
Đương nhiên, tối đó những tiếng chửi rủa của Nguyệt lại có dịp rít lên từng hồi. Tất cả mọi thứ xấu xa nhất trên đời này đều được Nguyệt đem ra ví với Thành bằng một câu văn duy nhất: "Anh là thằng...". Chưa hết, bao nhiêu nỗi ghen tuông Nguyệt dồn vào 5 đầu ngón tay, rồi liên tục tấn công Thành bằng chiêu cào cấu, đến xước xát, thâm tím. Có lẽ đó là tất cả những gì bất ngờ nhất mà Nguyệt dành cho Thành trong Lễ Tình nhân.
Thành giơ ra cho tôi xem tấm bưu thiếp mà lẽ ra anh được Nguyệt tặng ngày Valentine. Trong đó có đoạn mùi mẫn như sau: "Hôm nay, ngày mai và mãi mãi, em cũng vẫn yêu mình, kể cả khi mình không còn yêu em. Em sẽ không bao giờ làm mình tổn thương kể cả khi mình làm con tim em đau nhói...".
"Đấy, nó không làm tôi tổn thương mà chỉ sẵn sàng làm tôi bị thương thôi! Đúng là đàn bà, trở mặt như trở bàn tay!", Thành vừa nói vừa chỉ vào những vết bầm tím, xước máu của mình. Còn tôi, cũng nhân danh là một người đàn bà, chỉ biết nghe cười khoái trá, nghĩ thầm: "Cao thủ thế...".
Theo Bưu điện Việt Nam

Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Xin cho Em được giữ lại một chút gì về Anh

Sáng nay bất chợt em nhận được tin nhắn của anh, không biết em nên buồn hay vui nữa, anh nói chúng mình không thể tiếp tục với nhau nữa, tâm trang lúc đó của em đan xen lẫn lộn em không thể tin được mấy năm quen anh , đến khi chia tay anh cũng vỏn vẹn có vài tin nhắn, tình cảm của anh cũng chỉ như thế thôi sao, em không biết nên trách móc anh gì nữa vì những gì em nói em cũng đã nói hết rồi.

Đối với anh em chỉ là cơn gió thoáng qua đời anh thôi sao! Xin cho em một lần nữa khóc vì anh rồi mai đây em sẽ tỉnh giấc để biết ngày mai sẽ có những khung trời mới đang dang tay chào đón em, xin một lần cho em bước đi trên con đường mà không hề có hình bóng của anh ngự trị. Em biết rồi mai đây em sẽ rất khó khăn lắm để mới có thể quên được hình bóng của anh, em biết rồi đây em phải một mình vượt qua tất cả , 3 năm quen nhau tình cảm của em giành cho anh chưa đủ lớn để có thể níu kéo trái tim quá đa tình của anh lại, người ta nói khi yêu nhau nhìn gì cũng đẹp, đén khi chia tay sao em toàn thấy phía trước là màu đen, em biết trong lòng anh chưa hề có em tình cảm đó là bao năm qua tự em giả tạo và cố chấp nhận thôi, em biết đã đến lúc cũng phải giải thoát em và cả anh nữa, em hy vọng anh hãy thật lòng nói với em là anh đã có người khác hay gì cũng được em không muốn nghe câu xin lỗi, có lẽ em đã bớt đau khổ để có thể chấp nhận sự thật, hạnh phúc của em là được nhìn thấy người mình yêu được mãi mãi hạnh phúc, anh cũng như vậy nha anh, những kỉ niệm về anh em sẽ cất vào một góc nào đó để bất chợt khi có một ai nhắc đến anh em cũng có thể biết là em và anh cũng có một thời đã ở bên nhau. Hôm nay thời tiết ngoài đường lại trở lạnh, em vẫn cứ âm thầm đi về một mình bên căn gác nhỏ để quên đi một người mà em từng một thời đã yêu, chúc anh mãi mãi hạnh phúc người mà em từng yêu SN

Theo ngoisao.net

Em vẫn mãi là ngốc của riêng Anh

Anh ah, đã bao lâu rồi kể từ ngày mình xa nhau em chưa một lần đủ can đảm để nói em nhớ anh. Con bé ngày đầu quen anh khi mới học lớp 12 và bây giờ đã tốt nghiệp có việc làm ổn định mất bao nhiêu thời gian anh nhỉ, chính xác là đã hơn 5 năm rồi.

5 năm không phải là ngắn nhưng cũng không quá dài để em và anh hiểu nhau, anh yêu em, em biết nhưng em đã để lý trí lấn áp con tim mất rồi, em làm anh đau khổ, ngay cả trong cơn mê sảng anh vẫn gọi tên em" bé ngốc ơi đừng xa anh" ngày đó khi nhận được tin từ đơn vị anh bị tai nạn khi cứu 1 người phụ nữ và con của cô ấy. em đã chết lặng người, em khóc, chỉ biết khóc và xin thượng đế đừng mang anh đi, em hối hận vì những lời nói của em dành cho anh. Sau đó anh tỉnh lại nhưng trong anh đã mất đi 1 phần ký ức về em, anh tạo khoảng cách. Em biết những gì em làm đã là vô nghĩa, nhưng em đã cảm nhận đựoc rằng em yêu anh nhiều như thế nào. Nhưng em đã không đủ can đãm để tiếp tục níu kéo, em bảo " em có người yêu và anh hãy là anh trai của em". Anh im lặng và đồng ý khi đó sau anh không nói là anh đã nhớ lại những ký ức chứ, anh lúc nào cũng bảo " em là ngốc của riêng anh , ngốc mà không có anh sẽ khóc nhè cho xem". Thế mà đã hơn 2 năm anh nhỉ, sao anh không để ký ức ngủ vùi, sao anh lại điện thoại mà chỉ im lặng, sao anh chỉ nhắn tin chỉ với 2 từ" ngốc ơi". Em đau lắm, bây giờ bên em đã có một người đàn ông khác, họ yêu em nhiều anh. Em cũng vẫn mãi là ngốc của riêng anh nhưng "ngốc sẽ ở một nơi mà có em mới cảm nhận được".
Theo ngoisao.net

Ly hôn vì để vợ bị cưỡng bức trước mặt

Bảy năm đã trôi qua, lòng tôi vẫn khắc khoải một nỗi đau đớn khôn cùng. Tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều, tôi muốn quay lại với cô ấy để chăm sóc và bù đắp cho cô ấy. Nhưng liệu cô ấy có thể tha thứ cho người chỗng tội lỗi này?

Viết ra những dòng này, tôi không dám mong bất kì sự tha thứ nào từ phía cô ấy - người hiện nay đã là "vợ cũ" của tôi. Chính bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình sau tất cả những gì đã xảy ra...
Năm 20 tuổi, học xong trung học, tôi lên thành phố làm việc trong nhà máy đóng giày ở khu công nghiệp. Sau hai năm tôi muốn về quê sống nên quyết định thôi việc và về quê mua một căn nhà. Nhưng cũng là duyên số, nhà hàng xóm thân thiết bị xiết nợ, tôi dốc hết số tiền dành dụm và vay cả anh trai để trả nợ giúp. Để “đền ơn”, cô con gái nhà hàng xóm ngỏ ý muốn làm người nâng khăn sửa túi cho tôi. Chơi với nhau từ bé, tôi biết cô ấy là người ngoan ngoãn, hiền lành, có lẽ đây mới là người thích hợp với tôi chứ ko phải mấy cô gái phố tôi vẫn thường tơ tưởng. Vậy là chúng tôi nên duyên vợ chồng.
Sau khi cưới, hai đứa vẫn chưa có nhà riêng, lại còn nợ nần nên tôi phải quay lại thành phố làm tiếp. Vợ tôi không chịu xa tôi, một hai đòi theo đi cùng. Tôi xin cho cô ấy một chân công nhân trong nhà máy. Cô ấy rất vui vì “Em sẽ được ở gần chăm sóc anh”. Tôi rất xúc động khi cô ấy nói vậy, lúc ấy tôi tự nhủ đây chính là người phụ nữ của đời mình.
Cuộc sống mới bắt đầu. Về công việc thì chẳng có gì đang phàn nàn vì cả hai chúng tôi đều chăm chỉ, lương và đãi ngộ của công ty cũng tốt. Ngày ngày hai vợ chồng cùng đi làm, cùng đi ăn, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Nhưng chúng tôi không được ở cùng nhau vì công ty có kí túc xá nam nữ riêng biệt. Chỉ cuối tuần hai vợ chồng mới có cơ hội gần gũi. Được cái các anh em cùng phòng tôi đều rất tốt bụng và tâm lí nên cứ thứ bảy, chủ nhật đều “đi chơi” để tôi được tự do đưa vợ về “tâm sự”. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn rất biết ơn họ. Sự quan tâm họ dành cho tôi chẳng khác gì anh em ruột thịt.
Gần một năm sau, hai vợ chồng tôi đã tích cóp gần đủ số tiền trả nợ. Nhưng chính lúc ấy rắc rối lại xuất hiện. Phòng tôi có thêm người mới đến, là một kẻ khó gần và ưa gây sự. Mỗi cuối tuần, khi các anh em khác biết ý tránh đi dành không gian cho vợ chồng tôi thì hắn ta cứ ngồi lì trong phòng. Đến khi mấy anh em trong phòng nhắc khéo thì hắn ta tỏ vẻ khó chịu và hằn học “phòng tao, tao muốn ở thì ở!”, lại còn dọa sẽ mách chuyện này với quản lí kí túc xá để đuổi tôi đi. Tôi rất tức giận nhưng cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.
Một tối thứ bảy, chúng tôi đi dạo loanh quanh nhà máy và tình cờ phát hiện ra ở cánh đồng cách nhà máy ko xa có cái lều bỏ hoang bị che lấp sau những bụi cây rậm rạp. Xung quanh nơi ấy chẳng có một bóng người qua lại Chúng tôi mừng húm, tranh thủ vui vẻ mấy hồi. Và từ đó cái lều hoang thành chỗ hò hẹn lí tưởng của hai vợ chồng. Không chỉ ngày cuối tuần, cứ lúc nào thấy “thèm” là chúng tôi lại dấm dúi rủ nhau ra điểm hẹn.
Một lần chúng tôi gặp phen “hết hồn”, một bác dân vệ không hiểu sao đi ngang qua lều phát hiện ra chúng tôi cứ khăng khăng cho rằng chúng tôi là một cặp mua bán dâm và dẫn giải lên công an xã. Chỉ cho đến khi tôi nhờ anh em cùng phòng mang chứng minh thư và giấy đăng kí kết hôn lên đồn công an thì hai vợ chồng mới được thả về.
Tết gần đến cũng là lúc chúng tôi kiếm đủ tiền, hai vợ chồng quyết định Tết này về quê trả nợ xong sẽ ở lại quê luôn. Một đêm trước khi nghỉ Tết, trời rất lạnh nhưng vợ chồng vẫn hẹn nhau ra lều ân ái. Không ngờ đêm ấy lại là cái đêm bi kịch nhất đời tôi mà tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên cũng như không bao giờ tha thứ cho mình về những gì đã xảy ra.
Khi hai vợ chồng tôi đang bắt đầu nhập cuộc thì ở đâu bỗng xuất hiện một đám đầu gấu. Tôi vẫn còn nhớ những ánh mắt thú tính rực lên và nhìn như đóng đinh vào cơ thể vợ tôi khi đang không một mảnh vải. Tôi còn chưa kịp định thần để nghĩ ra mình phải làm gì thì đã cảm thấy sống lưng lạnh buốt, một chiếc mã tấu sáng loáng đang kề sát cổ mình. Và ngay trước mặt tôi, những tên đầu gấu xông vào vợ tôi như những con thú dữ. Vợ tôi vùng vẫy, giãy giũa trong tuyệt vọng, lũ thú vật độc ác cứ lạnh lùng chiếm đoạt cô ấy. Còn tôi, người nhũn như con chi chi. Tôi rất muốn  xông tới giết chết bọn súc sinh kia nhưng lưỡi mã tấu kề sát cổ làm tiêu tan mọi dũng khí trong tôi. Tôi nghiến chặt răng, nhắm chặt mắt, nước mắt cứ chảy giàn giụa. Khi lũ thú vật bỏ đi, vợ tôi nằm sấp trên mặt đất không động đậy, tôi tưởng cô ấy đã ngất đi vội chạy tới đỡ dậy, nhưng cô ấy vẫn tỉnh và gạt tay tôi ra. Tát cho tôi một cái như trời giáng, cô ấy nhìn tôi bằng ấy mắt chất chứa đầy những phẫn nộ và căm hận.
Sau đó vợ tôi viết đơn xin li dị, tôi muốn xin cô ấy một cơ hội để giải thích nhưng cô ấy không thèm nhìn mặt tôi. Bản thân tôi cũng luôn tự dằn vặt chính mình, tôi chẳng thể bào chữa cho mình bằng bất cứ lí do gì, và tôi đành chấp nhận li hôn.
Bảy năm đã trôi qua, lòng tôi vẫn khắc khoải một nỗi đau đớn khôn cùng. Sau khi li hôn, vợ tôi về quê sống cùng gia đình, còn tôi vẫn lang bạt trên thành phố, sống một cuộc sống vất vưởng. Tôi không dám về quê vì sợ phải đối mặt với gia đình hai bên, với bà con làng xóm và nhất là với cô ấy. Cho đến gần đây, khi về thăm nhà tôi được biết bố cô ấy vừa mất vì tai nạn. Hôm sang thắp hương cho ông cụ, tôi gặp lại cô ấy, cô ấy vẫn ở một mình cho đến tận bây giờ. Thấy tôi, cô ấy luống cuống tránh đi, tôi vẫn nhớ ánh mắt buồn bã của cô ấy khi nhìn tôi, và tôi thấy trong lòng đau nhói. Tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều, tôi muốn quay lại với cô ấy để chăm sóc và bù đắp cho cô ấy. Nhưng liệu cô ấy có thể tha thứ cho người chỗng tội lỗi này?
 
Theo afamily.vn

Em quá tham lam trong tình yêu

Em trói buộc anh và người ấy giữa hai bờ nghiệt ngã. Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia. Em quá tham lam hay không đủ dũng khí để dứt bỏ một người, liệu em có biết tình yêu chỉ có một. Còn cái từa tựa tình yêu thì rất nhiều.

Anh đa đoan khi vướng vào em, rồi cứ thể không thể nào nguôi ngoai được nỗi nhớ về em, cũng chả biết đó có phải là yêu không nữa. Anh muốn nghe em nói từng đêm, anh buồn khi em nói về người ấy, anh rạo rực vui khi nghe tiếng em cười. Anh sóng sánh lòng khi nghĩ về nơi ấy, nơi chốn bình yên được có em kề.

Em lần lữa giữa hai bờ thương nhớ, hay tham lam nên hóa vật vờ. Cứ nửa bảy nữa ba con tim khờ dại, đến một ngày em chả có ai? Anh không muốn dây vào tình ngang trái, hay nỗi oan nghiệt của tình tay ba. Anh chỉ muốn êm đềm và hạnh phúc, được cùng em đi trọn kiếp người(dù anh biết đời anh còn nhiều gian khổ, bên anh em thiếu rất nhiều điều). Chỉ lửa yêu thương thôi có đủ làm ấm trái tim em? Anh đâu biết trong em còn toan tính? Hay đơn thuần đúng nghĩa yêu đương.

Anh hỏi lòng mình thiếu những gì, sao mãi đến giờ vẫn không giữ được em...

Hạnh phúc đâu chỉ có cơm ngon và áo lành...cuộc đời còn có những nụ hôn. Có lẽ anh thiếu tất cả, kể cả những nụ hôn. Yêu là chia sẻ, đồng điệu bằng sự cảm nhận của hai tría tim. Từ trước giờ làm gì có một tình yêu nào được cho là khuôn mẫu để mọi người noi theo. Có những cuộc tình nổi tiếng, có những tình yêu thầm lặng...Anh yêu lặng thầm...hờn ghen, hi vọng...và cả dằn vặt khổ đau. Anh thấy sự trống vằng trong em, thấy ở em sự yếu đuối, cần được sẻ chia và một bờ vai để tựa vào trong những lúc...đời buồn gặm nhấm. Anh có gì hay chỉ là lời nói suông...?

Anh thổn thức trong đêm với nỗi nhớ em, một nỗi nhớ của một người ở cuối trời nhớ về một người ... cuối trời. Hơi ấm bàn tay của anh không sưởi ấm được em...vì cách trở không gian, hay trái tim em bị đông cứng vì những tính toán thiệt hơn, hay một điều gì khác nữa?
Theo ngoisao.net

Tôi từng bị người yêu cũ cưỡng bức

 

Cho dù tôi chống cự nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi (Ảnh minh họa)
Cho dù tôi chống cự nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi (Ảnh minh họa)
Sau một hồi chống cự, tôi thấy nhói đau và kêu lên. Lúc đó anh ta mới chịu buông tha cho tôi.
Đọc nhiều chuyện liên quan đến trinh tiết người phụ nữ, tôi mới hiểu có quá nhiều vấn đề xảy ra trong cuộc sống. Có những chuyện mà người phụ nữ chúng tôi phải trả giá quá đắt với nó. Câu chuyện của tôi xảy ra cũng khá lâu nhưng cho đến giờ tôi không sao quên được, nhất là mỗi khi xem phim có những chuyện tương tự, tôi thấy có lỗi với người chồng hiện tại của tôi.
Mọi người nói tôi là người con gái tốt, chăm chỉ học hành, chịu thương chịu khó. Vì vậy, tôi luôn cố gắng học tập, cố gắng tìm một công việc tốt để gia đình tôi, bố mẹ tôi không phải thất vọng nhiều. Tôi đã cố gắng đạt điều mà tôi mơ ước, đó là bước chân vào giảng đường Đại học.
Sau khi ra trường, tôi có được việc làm mặc dù lương không cao nhưng tôi cũng thấy tự hào vì bản thân. Trước khi vào đại học, tôi có yêu một người cùng quê và gần nhà tôi. Mặc dù yêu nhau được hai năm nhưng chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn cho phép. Tôi luôn tự nhủ tôi phải giữ bằng được để trao cho người chồng tương lai của tôi, kể cả người đó là anh. Yêu nhau được gần 2 năm, chúng tôi có nhiều vấn đề trong chuyện tình cảm. Anh ra trường và đi làm ở một nơi xa. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gọi điện liên lạc với nhau.Tôi cảm thấy mình không con yêu anh như trước. Anh cũng không quan tâm đến tôi như những đôi yêu nhau khác. Những ngày lễ, anh không tặng quà hay có những biểu hiện gì quan tâm đến tôi như ngày trước nữa... Thực ra, tôi biết anh rất yêu tôi nhưng anh không có tiền để tặng tôi những món quà nho nhỏ nên tôi cũng không giận hờn hay có những biểu hiện để khiến anh phải phật lòng.

Tôi từng bị người cũ cưỡng hiếp, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyện trinh tiết, cái ngàn vàng, trinh trắng, người yêu cũ, chuyện vợ chồng
Trước khi vào đại học, tôi đã yêu một chàng trai gần nhà mình (Ảnh minh họa)

Một lần về quê nghỉ cuối tuần, tôi nghe mẹ tôi nói anh đưa một người con gái về nhà chơi. Tôi thấy hoang mang về chuyện này. Sau khi biết đó là sự thật, tôi hơi buồn vì tôi thấy mình như một con rối vậy. Tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi sẽ không đi đến đâu nên tôi muốn nói chuyện với anh một lần cuối để chấm dứt quan hệ giữa chai người.
Hôm đó, bạn chung của tôi và anh cưới nên anh nghỉ phép về đám cưới bạn. Anh hẹn tôi tối đi uống nước và nói chuyện. Tối hôm đó, cả tôi và anh sang nhà bạn tôi đón cô dâu mới. Trong lúc mọi người nói chuyện dưới nhà, anh nói anh có chuyện muốn nói với tôi và rủ tôi lên gác nhà bạn. Tôi đã hỏi anh về người con gái kia, anh nói đó chỉ là ban, rằng anh yêu tôi anh không muốn mất tôi.
Sau một hồi nói chuyện, tôi nói với anh tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, chúng ta không hợp nhau nên chia tay nhau. Anh không đồng ý và ôm chặt lấy tôi. Tôi cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể được. Dường như đã có chủ định trước, anh xô người tôi ngã xuống và cởi khuy quần tôi. Tôi hoảng sợ định kêu lên nhưng sợ bên dưới có nhiều người nên tôi không giám. Tôi cố gắng chạy nhưng không thể nào cản lại được. Anh giữ chặt tay tôi lại và … Tôi không thể kêu lên và đã bất lực trước sức mạnh của anh. Sau một hồi chống cự, tôi thấy nhói đau và kêu lên. Lúc đó anh mới buông tha cho tôi. Nhìn lại tôi thấy rất nhiều máu chảy ra. Tôi hoảng loạn và nhìn anh như căm thù mà không hiểu tại sao máu lại chảy. Sau này tìm hiểu nhiều tôi mới biết đó là rách màng trinh. Từ hôm đó, tôi luôn day dứt và suy sụp. Tôi buồn vì mình đã không còn trong trắng. Sau đó anh muốn tôi quay lại nhưng tôi nhất định không chịu. Tôi thấy đau khổ, dằn vặt rất nhiều.

Tôi từng bị người cũ cưỡng hiếp, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyện trinh tiết, cái ngàn vàng, trinh trắng, người yêu cũ, chuyện vợ chồng
Tôi rất buồn vì người tôi yêu thương lại không tin tưởng tôi (Ảnh minh họa)

Một thời gian sau, tôi yêu chồng tôi hiện tại. Chúng tôi đã xác định đến với nhau nên nhiều lần tôi định nói với anh chuyện quá khứ của mình. Nhưng tôi lại sợ mất anh vì tôi không còn trong trắng như anh mong đợi. Anh là người đàn ông rất tốt, tôi không muốn anh bị tổn thương. Rồi một lần chúng tôi đã không kiềm chế được và chuyện ấy xảy ra. Anh phát hiện tôi không như anh ấy mong đợi. Anh nói: "Tại sao anh là một người tốt mà chuyện này xảy ra với anh?". Anh nói anh chưa từng quan hệ với người con gái nào ngoài tôi mà anh lại chịu như vậy. Tôi đã nói thật tất cả với anh nhưng anh không tin. Anh cho rằng tôi bịa đặt. Chúng tôi đã cãi vã nhau rất nhiều vì anh không tin tôi. Anh cho rằng tôi yêu người đó nên mới để nó quan hệ như thế chứ không có lẽ gì lại không chống cự lại được.
Tôi rất buồn vì người tôi yêu thương lại nghi ngờ tôi. Tôi luôn cảm thẩy có lỗi với anh. Hiện giờ chúng tôi đã kết hôn và đã có con. Tôi vẫn thầm cảm ơn anh đã không đay nghiến tôi chuyện quá khứ nhưng tôi biết anh vẫn bị tổn thương rất nhiều về chuyện này. Tôi đã cố gắng sống tốt, yêu thương chồng con để bù đắp cho chồng tôi nhưng tôi vẫn thấy mình có lỗi mỗi khi xem phim hoặc có những chuyện ngoài đời tương tự, anh lại nói người con gái ấy làm tôi không nói được câu nào. Tôi rất yêu chồng và cảm ơn anh nhưng lại tự ái rất nhiều khi anh nói cô gái trong phim. Tôi mong chồng tôi và các bạn hãy hiểu và thông cảm cho phụ nữ chúng tôi có những chuyện không mong muốn xảy ra như vậy. Chúng tôi là phụ nữ, chỉ là phái yếu trong xã hội nên nhiều chuyện xảy ra (như hiếp dâm…), chúng tôi không thể chống cự được.
Chẳng lẽ vì những chuyện này mà người phụ nữ như chúng tôi phải chịu đánh đổi cả hạnh phúc của mình hay sao? Tôi nghĩ các bạn nam giới hãy đặt mình vào vị trí phụ nữ chúng tôi và nghĩ thoáng hơn một chút. Như vậy, gia đình mới được hạnh phúc.
Cảm ơn các bạn đã đọc nhưng dòng tâm sự của tôi và mong các bạn cho tôi một lời khuyên chân thành để tôi giữ gìn được hạnh phúc của mình. Cảm ơn các bạn rất nhiều.

Theo afamily.vn

Con trai khi...yêu

Con trai có những nguyên tắc của riêng mình khi yêu. Nếu bạn hiểu phong cách của chàng, bạn sẽ cảm thấy an tâm hơn.

1. Biết giữ khoảng cách
Theo các chàng thì trong tình yêu, quan trọng là phải chú ý vun đắp tình cảm chứ không phải là yêu “điên dại”. Muốn thế, cần phải dành cho nhau không gian vừa đủ. Ví dụ như để không làm bạn sao lãng chuyện học hành và bị điểm kém trong kì thi, chàng sẽ chủ động giảm bớt các cuộc hẹn hò. Hoặc để chuyên tâm vào công việc mình đang làm (part time để có tiền mua quà tặng sinh nhật cho bạn chẳng hạn), chàng cũng sẽ bớt gặp gỡ bạn hơn.

2. Kiên quyết bảo vệ "độc lập"
Chàng quan niệm hai bên chỉ nên bàn bạc những việc quan trọng còn những việc vụn vặt như ăn gì, mặc gì thì hai bên tự quyết định. Khi yêu, chàng không bị tình yêu trói buộc và vẫn hoàn thành tốt công việc của mình. Bạn thích đi chơi tối thì hãy chơi cho thật thoả thích, không cần phải chờ đợi sự thu xếp của chàng.

3. Ích kỉ một chút
Ảnh minh họa
Vì là phái mạnh nên chàng cho mình cái quyền được quyết định mọi chuyện. Các chàng trai, khác với girl, khi yêu chỉ coi người yêu là quan trọng chứ không phải là mối quan hệ duy nhất. Nếu như con gái có thể thờ ơ với tất cả các mối quan hệ và chỉ dành duy nhất cho chàng thì ngược lại, con trai vẫn dành thời gian cho bạn bè của chàng, công việc của chàng, các mối quan hệ khác của chàng.

4. Không tiết lộ toàn bộ bí mật
Girl, có thể dễ dàng “bô bô” kể cho chàng về người này người nọ, công việc này việc kia, rằng hôm qua bạn đã làm gì, gặp ai. Ngược lại, chàng thường có xu hướng giữ kín những mối quan hệ. Thậm chí, khi bạn thắc mắc, chàng có thể hỏi lại: “Em cần biết làm gì?”. Chỉ khi bạn cấp thiết hỏi, chàng mới buộc phải nói ra. Hoạt động của chàng cũng rất bí mật, sẽ chẳng bao giờ chàng tự khoe với bạn rằng đã làm gì và với ai đâu. Nhưng như thế không có nghĩa là chàng muốn giấu diếm bạn hay có điều gì mờ ám. Đơn giản là chàng thấy không cần thiết!

5. Tiếp tục phớt lờ
Bạn tức điên lên vì chàng vẫn giữ liên lạc với cô bạn gái cũ hoặc tiếp xúc với một vài cô gái xinh đẹp khác. Tuỳ vào mức độ, chàng sẽ không giải thích hay hối lỗi nhiều đâu. Nếu chàng đúng, chàng sẽ bỏ qua thái độ của bạn mà chẳng hề có một lời phản biện, dù là nhỏ nhất. Và sẽ tiếp tục phớt lờ cho tới khi nào bạn biết khống chế tình cảm của mình và suy nghĩ bằng lý trí.

6. Ghen
Các chàng không có máu “Hoạn Thư” như con gái. Chàng sẽ không phiền lòng nếu bạn là một cô gái dễ thương trong mắt những chàng trai khác. Nhưng nếu hành động, cử chỉ, lời nói nào của bạn trót đi quá giới hạn, chàng sẽ không cho bạn cơ hội níu kéo quan hệ đâu. Con trai không ghen ghê gớm nhưng nếu bạn “già néo đứt dây”, chàng sẵn sàng là người mở lời chấm dứt trước.

7. Biết sử dụng quyền ưu tiên
Lại khác với con gái, khi yêu, con gái lúc nào cũng coi tình yêu là quan trọng nhất, để tình yêu làm ảnh hưởng và chi phối công việc, cuộc sống của mình. Với họ, chàng luôn là ưu tiên số 1. Ngược lại, con trai biết sắp xếp một cách khoa học quyền ưu tiên với những vấn đề, con người khác nhau. Tình yêu là quan trọng nhưng cũng chỉ là một trong số những mối quan hệ chàng cần củng cố. Vì vậy, con trai rất tỉnh táo trong tình cảm.
Nào, con gái ơi, bạn đã hiểu được phần nào phong cách yêu của các boy chưa? Hãy tận dụng nó để không còn phiền lòng vì các chàng nữa nhé!

Theo ngoisao.net

Nếu buông tay Em rồi Anh có thấy hạnh phúc

Cuộc sống luôn tồn tại những bất công, hãy học cách thích nghi với nó!” Đó là câu nói mà tôi tâm đắc nhất, chiêm nghiệm nhiều nhất nhưng vẫn chưa thật thích nghi được lắm! Dẫu biết cuộc sống là như vậy, những lúc thế này tôi lại càng thấm thía câu nói đó hơn.

Yêu anh tôi như một món đồ chơi của anh, mà cũng thật buồn cười đã biết là như vậy mà vẫn yêu anh, vẫn bênh vực, vẫn bào chữa vãn nói tốt về anh với mọi người mỗi khi có ai đó nói về anh không tốt Tôi quen anh trong một lần thật tình cờ gặp lại sau bao nhiêu năm chẳng liên lạc gì. Mà không tôi và anh vốn chẳng quen biết gì nhau mà chỉ là biết mặt nhau thôi, anh hơn tôi hai tuổi nhưng nhìn khuôn mặt có vẻ già dặn hơn rất nhiều, trên khuôn mặt anh có vẻ khắc khoải, suy tư phải chăng tôi yêu anh vì điều đó? thật tình đến bây giờ tôi cũng không thể trả lời được tôi yêu anh vì cái gì mỗi khi có ai đó hỏi tôi yêu anh ấy vì điều gì? Từ ngày quen nhau, yêu nhau rồi xa nhau chỉ vỏn vẹn có sáu tháng. Thời gian quả là quá ngắn ngủi. Tôi nhớ có ai đó đã nói với tôi rằng chỉ mới quen nhau thì có thể quên đựơc nhau nhanh và dễ thôi mà! thật vậy ư? Đâu hẳn thời gian ngắn là dễ quên, chẳng nhẽ tình yêu dựa trên thước đo về thời gian ư?
Ngày đó, tôi gặp lại anh với ánh mắt không mấy thiện cảm vì ngày xưa không biết vô tình hay cố ý anh mà anh tặng tôi hai từ “dại trai”, chính hai từ đó mà tôi đã khóc mấy ngày, tôi ghét hai từ đó, kể từ đó tôi thấy dị ứng với anh và rồi theo thời gian mọi chuyện cũng qua đi, tôi không bận tâm và cũng không gặp lại vì anh lúc đó chỉ là một người bạn của anh bạn thân nhóm tôi mà thôi Sau ba năm gặp lại nhau, anh vẫn không khác ngày xưa mấy, chỉ tôi là nhớ chuyện ngày xưa còn anh thì chẳng nhớ gì. Tôi nhìn anh có vẻ không thích lắm, cuộc trò chuyện tới hồi vui vẻ, nhắc lại chuyện cũ, anh cười, một nụ cười như xua tan không khí khó chịu trong tôi lúc ấy và bảo hồi đó anh nói đùa chứ chẳng có ý gì nên anh chẳng nhớ gì, à! Thì ra từ nãy giờ giận anh nên có vẻ khó chịu hả? anh nhìn tôi vừa cười vừa trêu tôi, tôi đỏ mặt miệng lắp bắp… chẳng nói được gì…ngay phút giây gặp gỡ đó tôi đã yêu anh! Rồi mọi việc diễn ra ngoài sức tưởng tượng của tôi, chúng tôi dần dần có những cuộc đi dạo trên đường phố mỗi đêm khi anh tan trường, tôi tan giờ làm mà không có anh bạn thân nữa. Chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi yêu nhau, thật hạnh phúc! Tôi thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc. Mỗi đêm đi dạo, mỗi lần cafe những câu chuyện của hai đứa có vẻ rất hợp nhau. Khoá học sắp kết thúc cũng là điều tôi lo lắng nhất, một ngày gần cuối khoá học anh bảo tôi đừng nhớ anh nữa, đừng yêu anh nữa, sau này em sẽ khổ hơn bây giờ rất nhiều, thà bây giờ em sẽ đau nhưng như thế còn hơn. Tôi nghe mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Tôi hỏi anh vì sao? Anh chỉ nói em sẽ khổ khi yêu anh.
Vào năm học mới, anh xa rời thành phố trở lại trường học tiếp tục công việc của mình, tôi như người mất hồn sau khi anh nói lời chia tay, bởi chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm, yêu anh tôi đã không giữ lại cho mình một bí mật gì hay một điều gì, hừ! thật ngốc đúng không? Nhưng tôi không hối hận, cuộc đời này tôi chỉ có mình anh thôi, tôi không níu kéo vì tôi luôn tôn trọng quyết định của anh chỉ cần anh hạnh phúc là được, chỉ cần buông tay em ra mà anh thấy thoải mái, hạnh phúc và luôn mỉm cười thì như thế là em thấy hạnh phúc rồi! Mỗi người một công việc, không liên lạc thường xuyên như ngày trước, ban ngày tôi lao đầu vào công việc, tối đến đêm nào cũng khóc và tôi đã cố gắng không bao giờ được khóc trước mặt anh. Tôi đã làm được! nhớ anh, một nỗi nhớ da diết, nhớ anh tôi đã không làm được việc gì cả. tôi suy sụp, mệt mỏi và không thiết tha với cuộc sống này nữa. Quyết định vượt trăm cây số để lên thăm anh, em không thể chịu đựng được nữa, nhưng để làm gì? Tôi tự hỏi rồi lại tự trả lời: “thì chỉ là để đỡ nhớ anh thôi chứ để làm gì”.
Tôi bắt đầu đi, đi mà không nói với bất kỳ một ai, bạn bè thân, người nhà, cơ quan chẳng ai biết gì cả vì nếu biết sẽ chẳng ai cho tôi đi. Rồi cũng đến nơi, nhìn thấy ngôi trường khang trang khác hẳn trí tưởng tượng của tôi, trong lòng tôi lại mâu thuẫn vì sao nhớ mà bây giờ đến nơi rồi tôi lai không dám vào gặp anh, lại muốn đi về. Tôi đứng trước cổng trường anh rất lâu, nhấc điện thoại gọi cho anh, đầu dây bên kia vẫn chỉ những tiếng reng…reng…mà không có ai nhấc máy. Tôi rất buồn và có cảm giác tuyệt vọng, kia rồi anh đang đi ra từ phòng thư viện, tôi bước vào…anh trố mắt nhìn với ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên. Em lên đây hồi nào? Đi với ai? Lên lâu chưa? … sao không gọi anh? Lúc này tôi như vừa vui vừa giận, nước mắt sắp chực trào ra nhưng tôi lại ngăn được vì trước mặt anh tôi sẽ không bao giờ khóc. Tôi nhìn anh với ánh mắt như trách hờn anh sao em gọi điện mà anh không nghe máy? Anh như hiểu được tôi đang sắp khóc nên vội thanh minh: anh bỏ máy ở phòng nên không biết em gọi, thôi vào phòng đi rồi nói chuyện. Tối đến quây quần bên mọi người, cuộc sống ở đây rất thích, rất yên tĩnh và sẽ là nơi rất lý tưởng cho những ai thích một mình suy ngẫm chuyện đời. Tôi gặp anh…và rồi chuyến đi kết thúc, ai cũng nghĩ rằng tôi lên thăm người yêu nhưng chỉ tôi và anh hiểu rằng cả hai sẽ mãi chỉ là bạn bè…và tôi sẽ mãi dành những gì tốt đẹp nhất cho anh, chỉ anh mà thôi… tôi chúc phúc cho anh…vậy đấy!!!

Theo ngoisao.net